Thứ Ba, 20 tháng 10, 2020

Chương 1 xtmnbmmcvpd

 


Lộc niệm nhớ bản thân hẳn đã chết rồi, đi sang đường mua sách giáo khoa bị tai nạn xe không thể cứu chữa được.

Mở mắt ra lần nữa, nàng lại nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo ngày đông, chiếu trên nền xi măng xám ngắt, một mảnh ảm đạm.

Nàng nhìn xuống dưới chân, một đôi chân thon nhỏ, được bọc bởi một đôi boot da hươu, nàng nhớ chân mình căn bản đâu cho nhỏ vậy, lại nhìn tay, một đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn dưới ánh mặt trời da trông có vẻ nhợt nhạt.

“tinh toong ting toong” không đợi lộc niệm nghĩ nhiều, bên tai đột nhiên nghe thấy một hồi chuông rất quen thuộc, tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp mà hầu như ai đã trải qua thời học sinh đều biết, lộc niệm hướng mắt nhìn xa, thấy đằng xa là nơi ánh sáng chiếu xuống là phòng học màu trắng, nơi đây dường như là trường học. Nhưng mà trường học cách cô rất xa, chỗ hiện tại mà cô đang đứng dường như không phải khu giảng dạy.

Lộc niệm thử dựa tường động động, cái thân thể này thật nhược,đi bộ so với cô lúc trước đều mất nhiều sức hơn.

Chưa đi được mấy bước, Lộc Niệm đã nghe thấy tiếng ồn ào từ đằng xa, cô rẽ vào trong ngõ, xem nguồn gốc âm thanh ở đâu.

Là một nhóm  không đông, khoảng 14 tuổi, không mặc đồng phục, chiều cao không đồng nhất, quay lưng lại với cô là nhóc mập mạp, dường như chiều cao và chiều rộng ngang nhau, cả người đều cuộn tròn lại.

    Lộc niệm có chút muốn tìm bọn họ để hỏi tình hình

Tiểu mập mạp vẫn chưa phát hiện ra cô, đang cúi thấp đầu cùng ai đó nói chuyện, những lời nói rất  ác liệt

Lộc niệm còn phát hiện, ở giữa nhóm có một người, là một năm hài chỉ khoảng 11, 12 tuổi, số với bọn họ đều nhỏ hơn, trên mặt và tay đều dính máu.

Mùa đông, nhưng cậu chỉ mặc một chiếc áo nỉ mỏng tối màu đã sờn cũ, tại và cổ tay lộ ra bên ngoài đều đỏ ửng vì lạnh, áo trắng đồng phục vứt ở một bên, bên trên bám đầy bụi bẩn và dấu chân.

3 đại nam sinh giữ tay chân cậu đè xuống đất, không thể nhúc nhích.

   Đây là bắt nạt trong trường đi? cậy lớn hiếp nhỏ, lại còn lấy đông đánh ít.

Lộc niệm hiện tại vẫn còn chóng mặt, vẫn chưa hiểu rõ được tình hình hiện tại, nhưng nhìn thấy loại tình huống này, nội tâm đột nhiên cảm giác rất khó chịu.

Tần tự, lão tử sớm đã nhìn ngươi không vừa mắt rồi. Tiểu mập mạp đang che lại một mắt đang bị chảy máu, bực tức nói “ Bình thường trong trường mày mặc cái gì ? Hiện tại vẫn còn mặc ? Lão tử bắt ngươi mặc” cậu ta đá trên người thiếu niên rất nhiều cú đá mạnh, từ lưng cho  đến tay đều bị đá trúng.

Chỉ là đồ nghèo khổ không có mẹ,đối với ai cũng không chịu khuất phục, đánh qua đánh lại thật tàn nhẫn, mấy người cũng không giữ lại được, thật may là cậu vẫn chưa trưởng thành, đợi đến khi cậu lớn lên chút nữa, có lẽ bọn họ đấu không lại cậu được.

“Mọi  người để ta ấn hắn cho” tiểu mập mạp nhổ một ngụm nước bịt nói một cách đầy ác ý “ mẹ nó, xem hôm nay lão tử như thế nào thu thập ngươi”

Tần Tự ?

Lộc Niệm kinh ngạc, cô đột nhiên nghĩ ra, cô đối với cái tên này hình như nghe ở đâu rồi, không phải là hôm qua trước khi đi ngủ vừa hay có xem một quyển tiểu thuyết đó chẳng phải tên của trùm phản diện trong truyện ư.

Chẳng lẽ cô đã chết rồi, sau đó mượn xác xuyên vào thế giới trong sách?

Hay chỉ là trùng tên?

Nhưng một đại phản diện trong sách liên hệ với nam hài ốm yếu xanh xao này, có phải tương phản quá lớn không ?

Trên khuôn mặt xanh xao của năm hài thâm tím, khóe miệng thâm tím đang chảy máu, trông rất thảm, chỉ có một đôi mắt to đen sáng như ngôi sao lạnh, nổi bật trên khuôn mặt cậu.

    Cậu một câu cũng không nói, chịu đựng những nắm đấm liên tục rơi trên người phát ra âm thanh như bị bót nghẹt, dường như căn bản không có chút đau đớn nào, mặc kệ bọn họ đánh như thế nào cũng không có một tia biểu hiện yếu đuối.

Lộc niệm không thể xem nổi nữa, từ trong góc yếu ớt bước ra.

Người đầu tiên nhìn thấy cô là tần tự, cậu ngước mắt nhìn, ánh mắt u ám nhìn cô yếu ớt bước ra từ trong góc, nó giống như kết băng khiến người khác lạnh thấu xương.

Lộc niệm bị ánh mắt của cậu làm giật mình, không thể không dừng bước chân.

Cậu ấy biết cô? Vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô? So với những người đang đánh cậu càng muốn hung tợn hơn.

Nhưng mà cũng đã bước ra rồi, Lộc Niệm chỉ có thể cứng đầu giả vờ như không thấy ánh mắt của cậu, bước về phía trước.

“ các ngươi đang làm cái gì vậy” cô vừa nói một câu mới phát hiện cổ họng dương như bị mắc, âm thanh giống như của tiểu cô nương thành tú, rất mềm mại “ không được đánh cậu ấy nữa”.

Nhóm người nghe thấy âm thanh, tạm thời dừng tay lại, bọn họ lúc trước không có phát hiện trong góc sân thượng có người, đứng hình một lúc.

“Niệm niệm ?” Nhóm người dừng tay, có một năm sinh nhìn chằm chằm cô, đó dự gọi “ cậu làm sao lại ở đây “ăn

Đó là người duy nhất trong nhóm trông không có vẻ lôi thôi chỉn chủ hơn, tiểu bạch kiểm, trong rất sạch sẽ.

Một nam sinh cao lớn khác nghe thấy tên này, choáng nhẹ, chỉ vào tần tự do dự nói “ Lục Niệm? Muội muội hắn?”.

“ Hắn tỉnh chưa” Lục dương hừ một ngụm, nhìn Tần Sĩ đang ở giữa, một mặt ghê tởm “ Hắn ta căn bản không phải được chú tôi nhận nuôi, chính là đứa con hoang”.

Bên này lộc niệm cũng choáng váng rồi.

Lục Niệm? Chính là tên hiện tại của thân thể này?

Lộc niệm trong đầu cẩn thận nhớ lại, thực ra đã từng thấy cái tên này trong quyển sách đó, nữ chính trong sách không phải tên này, tên gọi này là của một pháo hôi nữ phụ, căn bản không có nhiều đất diễn, chỉ xuất hiện để làm nền cho câu chuyện về hoàn cảnh của vai phản diện Tần Sĩ. Bởi vì Tần Sĩ từ bé đến lớn sống ở cô nhi viện, nửa đường bị Lục gia nhận nuôi.

Lộc Niệm nhớ nhân vật Lục Niệm này là vì trùng tên với cô, 

 Nhưng mà, chủ thể Lục Niệm này cùng cậu ta có thù hằn gì?

Có cảm giác Tần Sĩ vừa nhìn những người mới bắt lạt cậu cũng không có thù hằn như vậy.

Lục Dương và nam sinh cao cao đều bắt đầu buông tay, năm sinh khác một người vẫn chưa phản ứng, Tần Sĩ đã bò dậy, từ trên tay của tiểu mập mạp cắn mạnh, tiểu mập mạp phát ra âm thanh thảm thiết, nắm tay lại muốn đánh cậu lần nữa, Lục dương cậy vào chiều cao của bản thân và nam sinh cao một trái một phải lại ấn Tần Sĩ xuống.

“ Các người đừng ......” Lộc Niệm đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra muốn đi lên kéo Lục Dương, nhưng mà, cô không ngờ đến cái thân thể này lại yếu ớt như vậy, bị cánh tay của tiểu mập mạp ngăn lại, cả người cô bị đẩy ngược lại lùi về sau mấy bước.

Tầng lầu này cách mặt đất khoảng 4,5 mét, tầng thượng của trường, có lẽ cách khu vực dạy học khá là xa, chắc đã bị bỏ hoang từ lâu, rất hoang vu, sân thượng rất thoáng xung quanh thậm chí không có biện pháp bảo vệ nào.

Thật nguy hiểm a, mấy đứa trẻ này có nhận thức được ăn toàn không vậy, đi nơi nào không đi sao lại đến nơi này a.

  Cô từ bé đã sợ độ cao, toà nhà 2 tầng không tính là cao, nhưng mà đứng ở mép như thế này, Lộc Niệm chân cũng muốn mềm luôn rồi, cô lại còn không kiểm soát được mức độ thụt lùi của cơ thể.

Tiểu mập mạp quay đầu mới phát hiện ra không ổn “ Có người muốn nhảy lầu”

 Chết tiết, cô đâu có muốn nhảy lầu a, vấn đề là chân của cô đã li khai khỏi mặt sân thượng

“ cô ta, cô ta nhảy lầu rồi” tiểu mập mạp chết lặng, không kịp để lại đối phó Tần Sĩ, hét lên một tiếng tâm tê phế liệt.

Lục Dương cũng hoảng rồi “ Niệm Niệm “

Gió thổi xoẹt xoẹt bên tai cô

  Tại giây cuối cùng trước khi mất ý, Lộc niệm nghĩ,  cô tuyệt đối là người xúi xẻo nhất trong lịch sử xuyên sách, vừa xuyên vào đã bị động nhảy lầu.

Cái này còn kích thích hơn cả trò tháp rơi tự do trong công viên.

 Tiếp tục chết lần hai, cô cũng thật khoa trương rồi.

Lộc Niệm mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy trần nhà màu trắng của bệnh viện, trắng sáng chói.

Lần này hình như không có chết.

Cô thử động tay chận, hình như vậy còn đó, chỉ là tay phải vừa cử động một cơn đau tim ập đến.

“ Niệm Niệm” cô nghe bên cạnh có người gọi mình, Lộc niệm khó khăn quay đầu, cô nhìn thấy một năm nhân trung niên đeo kính gọng vàng với khuôn mặt nghiêm nghị.

Bên cạnh còn một nữ nhân đang mang phích nước với khuôn mặt kính hỉ: “ Niệm Niệm tỉnh rồi, con cảm thấy thế nào?”.

Lộc Niệm muốn nói, nhưng lại phát hiện cổ họng như bị tắc, chỉ có thể nhẹ gật đầu, biểu thị mình vẫn ổn, cô tự cảm nhận thân thể mình dường như không thiếu bộ phận nào, cũng chẳng có chỗ nào bị đau, đột nhiên cảm giác bản thân mệnh thật lớn.

    Cô hiện tại hình như đang nằm ở phòng Vip, bác sĩ mới vào, giúp cô kiểm tra của thân thể một chút, đối với Lục Chấp tịnh trọng nói “ Lục tiên sinh, ngoài bị gãy tay phải ra thì hài tử không có vấn đề gì lớn, chỉ là thân thể yếu ớt nên nằm viện mấy ngày điều dưỡng cho tốt”.

Hài tử này cũng thật phúc lớn mạng lớn, rơi từ độ cao đó mà chỉ bị thương nhẹ.

Lục chấp hoành gật đầu với sĩ, bác sĩ đẩy cửa đi ra, Lục Chấp Hoành nói với người bên cạnh “ cho mấy người bọn hắn vào đi”.

Cửa lại được đẩy ra, những gương mặt quen thuộc bước vào, tiểu mập mạp, năm sinh cao.... Lục Dương, và cuối cùng là một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Tần Sĩ

Có lẽ không có ai giúp cậu ấy bôi thuốc vết thương ở miệng, nên khi Lộc Niệm nhìn thấy mặt của cậu ấy, bên má trái đã kết vảy, chắc tự mình xử lý vết thương, không biết có bị nhiễm trùng không,.. trên mật vẫn còn vết thâm, trông rất là thảm.

“ Các người nói đi” Lục Chấp Hoành tháo mắt kính, xóa cái trán “ Làm sao lại xảy ra sự việc này”

Mấy năm hài cùng nhau đứng ở chỗ này, lại không còn kiêu căng và ngạo mạn nữa, tiểu mập mạp mấp máy môi nhưng một câu cũng không nói ra.

Đến khi Lục Dương mặt tái mét, nói với Lục chấp Hoành “ Là hắn đẩy Niệm Niệm xuống”

Anh ta ám chỉ Tần Sĩ.

Phòng bệnh một mảnh an tĩnh.

 Lục Dương biết, đứa em gái họ xa của mình luôn bất mãn với Tần Sĩ, có hắn làm điều này, chính là cơ hội đuổi Tần Tự về cô nhi viện hoặc bị đi chỗ khác quản lý, hắn không tin Lộc Niệm không hợp tác.

Tần Sĩ vẻ mặt dửng dưng, từ khi bước vào phòng bệnh đến giờ, cậu một câu cũng không nói.

“ Đúng đúng, là hắn, tất cả bọn cháu đều nhìn thấy” Tiểu mập mạp nói.

“ Đúng vậy, chúng cháu ngăn lại không kịp”

Từ khi đến Lục gia, Tần Sĩ luôn u ám như vậy, sống thứ mình lại, một cái tiểu nam hài, ai cũng không thân, lại còn có ánh mắt như ăn thịt người, Lục Chấp Hoành không nói gì nhưng ánh mắt đã tin ba phần.

Lục Chấp Hoành nói “ Tần Sĩ, nếu cháu còn tiếp tục như thế này, chúng ta không thể không liên hệ với cô nhi viện, cân nhắc có lên mạng cháu quay lại đó không”.

Giữa lông mày của nam nhân trung niên có một vết hằn sâu.

Năm đó từ cô nhi viện mang Tần Sĩ về, mục đích ban đầu là vì Lục Niệm, chỉ là quá hai năm, Lục Niệm không thích cậu ta chút nào thậm chí còn phản kháng.

Lục gia không chấp nhận nuôi đứa trẻ như vậy, cũng không nuôi kẻ lười biếng, nếu như nó cứ làm những điều vô nghĩa như thế này, có thể sẽ ảnh hưởng xấu đến lục niệm, ông tự nhiên chỉ có thể đưa thằng bé trở lại cô nhi viện.

Đưa trở về...

Câu nói đưa trở về, rất có thể là lại không có cơ hội đọc sách nữa.

Thậm chí, lại quá những ngày bữa đói, bữa no.

  Năm hài không nói một câu, cúi đầu mái tóc dài che đi đôi mắt, không nhìn rõ tâm trạng lúc này của cậu, nhưng môi mím chặt mặt cắt không còn giọt máu.

Cậu một câu cũng không biện hộ.

Chẳng ai tin cậu cả.

Từ khi sinh ra đến giờ, cậu đã quá quen với loại sự tình này đến mức tê dại rồi.

Cậu nhớ đến mạng nhện trên tường của cô nhi viện, tường bị hở, mùa đông rất lạnh, cậu cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, nhìn bên ngoài gió tuyết một mảng hư vô.

 “ Không phải cậu ấy” một âm thanh khàn khàn phía sau vàng lên.

Lộc Niệm cố gắng dùng sức rồi khỏi giường, khuôn mặt ngây thơ nhưng vẫn xanh xao, sức lực hồi phục một chút “ không phải cậu ấy, không phải Tần Sĩ đẩy con” lần này, giọng nói to hơn nghe rõ ràng hơn.

Tần Sĩ quay đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng cô, toàn phòng bệnh lại rơi vào mảnh yên.



Chương 1 xtmnbmmcvpd

  Lộc niệm nhớ bản thân hẳn đã chết rồi, đi sang đường mua sách giáo khoa bị tai nạn xe không thể cứu chữa được. Mở mắt ra lần nữa, nàng lại...